Gieo mầm cho một mối tình nảy nở mới khó làm sao khi mình chỉ là kẻ ít xiền lại... xí zai!

Có lẽ nhiều anh chàng “nhan sắc” làng nhàng, gia đình diện “con nhà nông hiếu học” như tôi đều đã một lần thương thầm trộm nhớ nàng nào đó, nhưng lại thấy quá khó khăn thoát ra khỏi lớp vỏ tự ti để thổ lộ cùng nàng.




Ngày 8/3 hồi năm hai đại học, tôi và thằng bạn cùng phòng đến khu trọ của cô bạn cùng trường. Bạn tôi tay cầm nhành hoa đứng quẩn quanh trước cổng mà chẳng chịu tiến vào. Bị tôi đùn đẩy nó mới dám đi vào, nhưng chợt khựng người lại khi thoáng thấy trong phòng có một đám con trai con gái bày bánh trái ngồi vòng tròn nói cười vui vẻ. Bạn tôi sượng sùng vào phòng, đặt nhành hoa trên bàn cạnh nhiều bó hoa đã để sẵn, nói vài lời chúc mừng cứng đơ rồi bấm tay tôi lật đật trở ra.

Tôi hiểu bạn tôi. Chiếc xe đạp cà tàng của nó chỉ dùng đến khi đi dạy thêm làm sao đẹp bằng những chiếc xe máy mà đám con trai kia dựng trước phòng nàng. Thêm nữa là da nó đen nhẻm, ngày qua tháng nọ chỉ mặc mỗi một kiểu quần tây áo thun từ nhà trọ đến trường, từ trường đến chỗ dạy thêm, chứ đâu được áo quần bảnh bao, đầu tóc vuốt keo thơm như những chàng trai khác. Vẻ ngoài mất điểm cùng túi tiền khiêm tốn làm cho cái tự tin trong nó chạy trốn đâu mất.

Thời gian sau cô nàng đã yêu một chàng khác, hoàn cảnh cũng không khá hơn gì bạn tôi. “Hay lúc đó mình cứ mạnh dạn nói ra, biết đâu có kết quả”, bạn tôi hỏi tôi mà như hỏi chính nó. Giờ nó đã là nhân viên ngân hàng, quần áo đóng thùng thắt cà vạt, xung quanh cũng có vài bóng hồng để ý nhưng trong những cuộc trò chuyện, tôi biết nó vẫn còn tiếc nuối mỗi khi nhớ lại chuyện cũ.

Thi thoảng tôi gặp trên đường phố một anh chàng ngoại hình chìm lỉm cặp kè một cô nàng xinh xắn. Người khác nhìn vào thấy cặp đôi khập khiễng, nhưng “người trong cuộc” như tôi lại thán phục anh chàng kia rất nhiều.

Theo đuổi, tỏ tình, đối diện với những lời bàn tán xung quanh chắc chắn là những chuyện rất khó khăn mà chàng trai kia đã vượt qua được. Tôi tự hỏi nếu tôi yêu một cô gái dễ thương và cứ mãi suy nghĩ về hoàn cảnh của mình thì không biết có đủ mạnh dạn để bày tỏ với nàng hay không.

Day dứt khi hình dung nàng cũng đang thầm thương trộm nhớ một chàng trai cao ráo, hào hoa nào đó chứ không phải một người giống như mình. Xấu hổ và vỡ mộng khi nàng lắc đầu, mà nàng đồng ý thì không biết nàng yêu mình thật hay chỉ là thương hại mình, rồi xì xào của người xung quanh... Những lo lắng đó khiến tôi chần chừ hết ngày này qua tháng nọ và bỏ lỡ nhiều cơ hội để tìm thấy tình yêu...

Cứ yêu đừng lo sợ

Tôi lại thầm yêu một cô nàng. Lần này tôi quyết định sẽ... tới luôn trong tình hình “không còn gì để mất” - yêu mà cứ làm chàng câm si tình mãi thì thà chết còn sướng hơn. Cứ thế, tôi trân mình gạt qua mọi cảm giác tự ti khi có cơ hội được đi chơi cùng nàng. Tôi bày tỏ sự quan tâm đến nàng như cách mà con tim tôi khao khát phải làm.

Tôi không có những món quà đắt tiền tặng nàng, không có điều kiện đưa nàng đến những quán xá sang trọng, nhưng những món quà nhỏ ngộ nghĩnh tôi tặng nàng vào mỗi lần đi chơi vẫn khiến nàng vui vẻ. Những tin nhắn qua lại của chúng tôi ngày một thường xuyên hơn và tôi cảm nhận được nàng đã cho tôi một cơ hội.

Tôi nhận ra với nàng, tình cảm chân thật quan trọng hơn những thứ hào nhoáng khác. Mỗi ngày tôi một tự tin hơn với bản thân, bởi nàng tin vào tình cảm của tôi. Đôi lúc tôi cũng nghĩ đến những lo sợ ngày trước mình đã mang, nhưng tôi vẫn tin tình yêu của tôi sẽ vượt qua được.

Nỗi lo lắng về cái “mác” xấu trai, ít tiền như một mảnh đất xấu và quá khó cho một tình yêu nảy nở. Nhưng tôi tin khi gạt qua những mặc cảm không đáng có về bản thân, những cảm xúc chân thật của mình sẽ tìm được lối vào một trái tim.